Bá Vương

/

Chương 123

Chương 123

Bá Vương

11.302 chữ

13-12-2022

" Luồng năng lương thật dồi dào, nếu có thể luyện hoá hết chỗ này thì có thể đột phá lên Kim Đan Trung Kì, thậm chí là đột phá lên Kim Đan Trung Kì đỉnh phong tiệm cận Hậu Kì cũng không phải là không có khả năng.

"

Khẽ mỉm cười một tiếng, Hoả Thần Biến giải khai, sắc mặt Vũ Hạo có chút tái nhợt vì mệt mỏi nhưng vừa được không ít chỗ tốt từ việc Thôn Phệ cho nên giờ đây tuy có chút mệt mỏi nhưng toàn thân của cậu lại vô cùng sảng khoái.

" Phải giả vờ ngất đi, để vừa âm thầm luyện hoá lại vừa tránh làm cho đám người kia nghi ngờ " Vũ Hạo trầm ngâm một lát liền đưa ra quyết định.

Đánh trận từ đầu tới cuối, lại liên tục thi triển những vũ kĩ kh ủng bố, nếu đám người này thấy mình vẫn còn sung sức thì chắc là bộ dáng của đám người khi gặp quỷ cũng chẳng khác là bao ...

Khẽ nhắm mắt, toàn thân trở về trạng thái vô lực, thân ảnh Vũ Hạo từ trên trời cao nhanh chóng ngã xuống.

Trước khi giả bộ, Vũ Hạo đã sớm thông tri cho Tôn Bảo là khi sắp ngã xuống đất thì ra đỡ lấy mình, Vũ Hạo cũng không phải là kẻ thích bị ngược đãi bản thân ...

Nhưng không cần Tôn Bảo ra tay, một thân hình nóng bỏng mang theo mùi hương mê người nhanh chóng chạy tới ôm cậu vào lòng.

Chẳng cần phải vận dụng Thông Thiên Nhãn hay thần thức để tra xét cậu cũng biết là ai...

Cái đầu úp lên bộ ng ực to tròn mềm mại như này, ngoài Hồ tỷ ra thì làm quái có ai ở đây nữa.

Đám người Cao Hắc sớm đã kiệt sức nằm thở hồng hộc ở bên dưới, Lưu Cương thì vẫn chưa hồi phục lại thể trạng.

Hơn nữa cái xúc cảm cùng mùi hương mê người của mỹ phụ này Vũ Hạo đã sớm có phần hơi quen thuộc rồi...

" Đệ vất vả rồi !!! " Hồ Thục đỡ lấy Vũ Hạo, thuận thế đem cậu ôm vào trong lòng, khẽ vuốt nhẹ lên gò má cậu nhẹ giọng nói.

Vũ Hạo còn đang hưởng thụ cái " gối " mềm mại này, nghe thấy vậy cũng không khỏi xúc động vài phần.

Nhưng giờ đang là lúc giả vờ cho nên không thể nào mà tỉnh lại được....

" Chư vị quả thực vất vả rồi, cũng nhờ các vị mà Thú Triều lần này coi như là được hoá giải !!! " Phủ Sơn Quận chủ nhanh chóng điều người tới mang đám người Cao Hắc đem đi trị thương.

Lúc này gã mới cao giọng nói .

Hồ Thục cũng chỉ khách sáo vài câu rồi cũng đem Vũ Hạo tiến về nghỉ ngơi.

Lần này thiệt hại về người là đám khách khanh bên Phủ Sơn Quận, còn Thiết Sa Đội của nàng hầu như là không có thương vong.

Cho nên nàng cũng không có gì phải bận tâm nữa, việc thu dọn tàn cuộc lại càng không liên quan gì đến nàng...

Sau một lúc Vũ Hạo cảm giác được dường như mình đã được đặt lên nằm trên một tấm nệm.

Mặc dù có chút luyến tiếc cảm giác mềm mại kia nhưng dù sao cũng không thể được voi đòi tiên được.

Luyện hoá năng lượng kia vẫn là thứ quan trọng nhất lúc này , ổn định lại trạng thái Vũ Hạo lập tức tiến vào thức hải của bản thân .

Bên trong Thức Hải của Vũ Hạo.

Rống

Vừa vào bên trong, Vũ Hạo đã nghe được một tiếng rống đầy vẻ giận dữ ...

" Ngươi hung dữ cái gì ??? " Vũ Hạo trừng mắt nhìn hư ảnh Hắc Báo được diễn hoá từ luồng linh lực tà dị mà mình mới thôn phệ.

Hư ảnh hắc báo ngay lập tức bổ nhào hướng về phía Vũ Hạo.

Ánh mắt Vũ Hạo khẽ híp lại như nhìn vào một thứ đồ thiểu năng vậy ...!đánh nhau trong thức hải của mình , đây không phải tự tìm đường chết thì là gì ???

" Thao Thiết dạy nó một bài học thôi !!! " nhẹ nhàng tránh né thế công, Vũ Hạo trầm giọng nói.

Hư Vô Thôn Viêm đang lơ lửng trên bầu trời thức hải, ngay lập tức hoá thành một tôn thần thú Thao Thiết oai phong lẫm liệt, ngay lập tức cái miệng rộng lớn cắn về phía hư ảnh Hắc Báo kia .

Có lẽ lúc trước bị Thiểm Điện Hắc Báo hành cho lên bờ xuống ruộng, nên Thao Thiết do Hư Vô Thôn Viêm diễn hoá ra vẫn còn khá cay cú.

Cho nên lúc này lợi thế ở trong sân nhà , Thao Thiết dùng những thế công hung mãnh và tàn bạo nhất mà hành hạ Hắc Báo.

Hư ảnh Hắc Báo kêu gào thảm thiết , vang vọng khắp thức hải.

Khiến cho Vũ Hạo lắc lắc đầu không thôi...

" Hành hạ ngươi vậy đủ rồi, đến phần việc chính thôi !!! " Vũ Hạo trầm giọng nói.

" Luyện Hoá "

Ngay lập tức toàn bộ linh lực vô cùng khổng lồ kia của Hắc Báo điên cuồng dung nhập vào trong cơ thể của Vũ Hạo.

Thôn Thiên Quyết và Hệ Thống lúc này làm rất tốt nhiệm vụ của mình , một bên điên cuồng thôn phệ, một bên thì giống như một cái máy lọc.

Khiến cho những thứ tinh thuần và tinh tuý nhất được Vũ Hạo luyện hoá vô cùng đơn giản.

" Thật sảng khoái !!! " Năng lượng khổng lồ giống như thuỷ triều điên cuồng chạy khắp cơ thể của Vũ Hạo...

Sắp có dấu hiệu đột phá Vũ Hạo liền lập tức yêu cầu Như Ý thu liễm toàn bộ cơ thể mình.

Hiện tại đang trong quá trình giả vờ, nếu như trong lúc ngủ mà đám người vẫn nghĩ mình có thể đột phá thì không trợn mắt kinh ngạc mới là chuyện lạ.

Điều Vũ Hạo kinh ngạc đó chính là ngay khi đột phá Kim Đan Trung Kì nhưng số lượng linh lực vẫn chưa được luyện hoá vẫn còn dư ra một lượng kha khá.

Tức là Vũ Hạo mới chỉ luyện hoá được hơn phân nửa mà thôi, xét trên góc độ này thì việc tiến lên Kim Đan Hậu kì cũng không phải không có khả năng.

Nếu như là người bình thường khi luyện hoá năng lượng nhiều như vậy thì đã trực tiếp bạo thể từ lâu.

Nhưng với Vũ Hạo thì việc này thì sợ cái rắm gì ...

" Tiếp tục luyện hoá cho Đại Gia !!! "

...

Thời gian chậm rãi trôi, lúc này sắc trời đã về khuya !!!

Phù

Sau một lúc, cuối cùng Vũ Hạo đã luyện hoá triệt để toàn bộ lực lượng mà mình đã thôn phệ được từ Thiểm Điện Hắc Báo.

Nhưng điều đáng tiếc ở đây đó chính mặc dù luyện hoá triệt để nhưng Vũ Hạo vẫn không thể đột phá lên được Kim Đan Hậu Kì.

Chỉ còn cách một bước nhỏ nữa thôi ...

Tuy nhiên kết quả này cũng đã là rất không tồi rồi , Vũ Hạo hoàn toàn có thể hài lòng với kết quả đạt được hiện tại .

Vũ Hạo chợt mở mắt ra, phát hiện trong lòng mình còn có một thân thể mềm mại tỏa ra mùi hương ngây ngất lòng người.

Không biết từ lúc nào mà Hồ Thục đã rúc vào trong lòng cậu rồi.

Nhìn từng nhịp thở đều đều của nàng, hẳn là nàng cũng đã khá mệt mỏi nên ngủ một cách rất say sưa ...

Cậu thậm chí còn cảm thấy trước ngực mình có một cặp gì gì đó cực kỳ đàn hồi ép vào nữa.

Vũ Hạo ngay lập tức trở nên rạo rực không thôi.

Đại thủ vô thức trượt từ nách của nàng xuống, vuốt v3 bên ngoài đôi thỏ ngọc căng tròn kia.

Bàn tay nhẹ nhàng ấn ấn, quả nhiên cảm giác nơi tay thực tuyệt diệu, lần nào Vũ Hạo cũng hành sự với vị Hồ tỷ này trong tình trạng lén lút.

Tuy nhiên cảm giác thực sự là quá k1ch thích ...

Lúc này, Hồ.

thục thầm lẩm bẩm gì đó, thân thể mềm mại cứ thế cọ xát lên người Vũ Hạo, đôi chân dài ngọc ngà kia lại càng chẳng thật thà gác lên luôn trên người cậu, chết người nhất ở chỗ lại còn gác lên đúng ngay tiểu Hạo Hạo đang hùng dũng trồi lên nữa chứ, vô ý thức mài đi mài lại.

Không phải Vũ Hạo thấy nhịp hô hấp của nàng vẫn còn rất đều đặn, thì đã khẳng định nàng đang khiêu khích mình rồi.

Tà hoả bốc lên, nhưng Vũ Hạo cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở việc vuốt v3 đôi thỏ ngọc của nàng mà thôi.

Dường như cậu cảm giác được rằng giữa mình và vị Hồ tỷ này giống như là có một lớp màng ngăn cách vô hình vậy ...

Thở dài một hơi, hai lần đều mỡ dâng miệng mèo mà mình vẫn còn chưa ăn.

Nếu không phải tiểu huynh đệ ở dưới đang vẫy chào thì cậu còn nghĩ mình quả thực còn bị vấn đề về s1nh lý ...

" Cũng đã tới lúc rời đi rồi !!! " Vũ Hạo thở dài một hơi, lúc này tâm tình của cậu cũng khá là phức tạp.

Nói là không có tình cảm với Hồ Thục thì đó là giả, nhưng chung quy lại hiện tại mục tiêu của Vũ Hạo đó chính là tìm về ba mảnh vỡ của An Nam Lệnh để trở về lại Hạ Du.

Cậu còn có nhiều sự việc vẫn còn chưa giải quyết, còn có Mỹ Uyển ở đó chờ đợi mình ...

" Hồ tỷ, bảo trọng !!! " Khẽ cúi xuống, hôn khẽ lên vầng trán trắng mịn của nàng, Vũ Hạo nhẹ giọng nói.

Nháy mắt thông tri với Tôn Bảo rồi cả hai nhanh chóng biến mất trong đêm khuya.

...

Sáng sớm, mặt trời bắt đầu ló rạng xoá tan đi cái âm u nơi rừng núi.

Đám người Phủ Sơn Quận vẫn miệt mài thu dọn tàn cuộc , được thông báo đã an toàn cho nên lúc này đã có một ít người dân lục đục trở về.

Mặc dù có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt ai nấy đều hiện lên sự vui vẻ, kích động khó nói ra lời...

Trong căn phòng, Hồ Thục chậm dãi mở mắt, từ nét mặt có thể thấy đêm qua hẳn nàng đã có một giấc ngủ khá là thoải mái.

Có lẽ do nhiều ngày đi đường cùng với trải qua trận chiến ngày hôm qua cho nên đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất thời gian gần đây của nàng .

Đảo mắt nhìn qua, không thấy Vũ Hạo đâu trong lòng nangd vẫn nghĩ rằng hẳn Vũ Hạo đã dậy tu luyện nên cũng chẳng có gì quá thắc mắc.

Chỉ là sắc mặt có chút ửng đỏ vì nàng phát hiện nàng ngủ trên chiếc giường của Vũ Hạo.

Ngày hôm qua trong lúc chăm sóc Vũ Hạo, vì có chút mệt mỏi nên nàng chỉ định chợt mắt một lát thôi.

Không ngờ lại thành ra ngủ một mạch đến sáng ...!mặc dù nàng đã qua cái độ tuổi thẹn thùng từ lâu.

Nhưng việc này đối với nàng vẫn có chút xấu hổ , ...

Rất nhanh nàng phát hiện ở trên bàn có một tờ giấy cùng với một chiếc nhẫn trữ vật được trạm khắc tinh sảo.

Hẳn là đẳng cấp của giới chỉ này cũng không thấp, khẽ nghi hoặc một lúc nàng mới chậm dãi cầm tờ giấy lên đọc .

Chỉ là ngay khi đọc xong ánh mắt nàng liền chuyển sang màu hồng, không kịp nghĩ ngợi nàng liền chạy thẳng ra bên ngoài giống như một cơn gió lướt đi vậy ...

" 1000, 1001, 1002 ...!" Sau một đêm A Ngưu đã khôi phục phần nào thể lực, lúc này ở trong sân gã đang liên tục hít đất.

Quả là điển hình của một kẻ cuồng cơ bắp.

Lúc này Hồ Thục giống một cơn gió nhanh chóng lướt qua .

" 1015 ...!Hồ Thục cô đi đâu mà vội vã vậy ...!1016 ...!" A Ngưu vẫn ra sức chống đẩy, nghi hoặc nói.

" A Ngưu, ngươi có thấy Vũ Hạo ở đâu không ? " Hồ Thục mặc dù gấp gáp nhưng vẫn dừng lại hỏi, giống như muốn tìm ra một chút manh mối vậy !!!

" 1025 ...!Hạo huynh đệ sao ? ...!Không có ...!1026 ...!" A Ngưu mặc dù có chút nghi hoặc nhưng rốt cục cũng lắc đầu đáp.

Nghe được đáp án không giống mong đợi, Hồ Thục liền một mạch chạy thẳng về phía tường thành , sau một hồi hỏi thăm rốt cục cũng đã hoàn toàn không có kết quả.

Đứng trên tường thành vẻ mặt Hồ Thục nhìn qua có chút cô đơn ...

" Hạo sư đệ, rốt cục đệ đã đi đâu ??? Không từ mà biệt , chỉ để lại mỗi một tờ giấy vô tri này sao ...!??? " đứng trên thành trì nhìn về phía bình minh, hai hàng nước mắt đột nhiên lăn dài.

Mặc dù trong lòng nàng không biết cái cảm giác trống trải này là gì , yêu thì cũng không phải, hận thì cũng không.

Nhưng không hiểu vì sao hai hành nước mắt cứ lăn dài, ngay cả tờ giấy luôn được nàng nắm chặt trong tay lúc này cũng đã có phần nhăn nhúm .

Đại khái nội dung bên trong Vũ Hạo cũng chỉ nói đại khái như có công việc cần phải giải quyết.

Sau này có duyên gặp lại , cảm ơn nàng thời gian qua luôn chăm sóc cậu.

Cuối cùng là chúc nàng luôn mạnh khoẻ và bình an ...

Còn phần chỉ Vũ Hạo cũng ghi rõ trong nội dung thư đó chính là một môn công pháp Thiên Cấp , một số đan dược hữu ích với nàng , và một thanh bảo kiếm Địa Cấp .

" Dù sao thì chúc đệ một đời bình an !!! "

Đôi khi lỡ hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm !!!

...

" Đi khoảng 7 ngày nữa sẽ tới phạm vi của Sơn Mạch Phàm Đô " Vũ Hạo cầm một tấm bản đồ trong tay nhìn về phía trước nói với Tôn Bảo .

" Đi qua Sơn Mạch Phàm Đô sẽ là ranh giới giữa Phàm Châu và Linh Châu.

Có tên là Bạch Vĩ thành ...!Nhưng mà ....!"

" Con Mẹ Nó Sao Mà Nó Rộng Quá Vậy !!! "

Vũ Hạo vẻ mặt có phần mộng bức, diện tích của cái Sơn Mạch Phàm Đô này phải to gần như ngang ngửa Hạ Du.

Nếu muốn xuyên qua thì chí ít cũng phải mất một tháng , hiện nay đối với Vũ Hạo mà nói thì Thời Gian chẳng khác nào là Vàng là Bạc cả ...

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!